Thứ Ba, tháng 7 03, 2012

MỤC SƯ BILLY GRAHAM NÓI VỀ SỰ KIỆN NGÀY 11-9


Kính thưa Quý vị,
Đúng vào ngày này mười năm trước 11/9/2001, nuớc Mỹ bị một số người Hồi giáo cực đoan tấn công.
Ba ngày sau đó MSTS Billy Graham phát biểu trong buổi nhóm tại National Cathedral, Washington, D.C., mang lại hi vọng và chữa lành cho một đất nước đang bị chấn động.
Xin Quí vị đọc, và xem như đây là lời khích lệ đức tin cho chính mình trong những hoạn nạn đau khổ mà mình đã gặp, đang gặp và sẽ gặp.
(Nguyễn Văn Nhơn, Sacramento, CA)
----------------------------------------------------------------------
A DAY TO REMEMBER, A DAY OF VICTORY
(Một Ngày Để Nhớ, Một Ngày Thắng Lợi)

by Billy Graham

Hôm nay chúng ta đến đây để khẳng định một điều: Đức Chúa Trời chăm sóc chúng ta, cho dù chúng ta thuộc dân tộc nào, tôn giáo hay quan điểm chính trị nào. Kinh thánh nói rằng Ngài là “Đức Chúa Trời ban mọi sự yên ủi, Ngài yên ủi chúng tôi trong mọi sự khốn nạn” (II Côr 1:3-4).

Dù cố gắng bao nhiêu, từ ngữ của con người cũng không thể diễn tả hết sự khủng khiếp, sự chấn động và kinh hãi mà tất cả chúng ta cảm nhận trước những gì đã xảy ra vào sáng thứ Ba ngày 11/9. Ngày này sẽ đi vào lịch sử và nó sẽ trở thành một ngày kỷ niệm.

Hôm nay chúng ta nói với những kẻ chủ mưu và những kẻ thực hiện hành động độc ác này rằng tinh thần của quốc gia này sẽ không thể bị đánh bại bởi các ý đồ bất lương và độc ác của chúng. Một ngày nào đó chúng sẽ bị đem ra trước công lý.

Hôm nay chúng ta đến với nhau trong buổi nhóm này để tuyên xưng rằng chúng ta cần đến Đức Chúa Trời. Từ buổi đầu lập quốc, chúng ta đã luôn luôn cần đến Đức Chúa Trời. Nhưng hôm nay chúng ta đặc biệt cần Ngài. Chúng ta đã can dự vào một loại chiến tranh mới. Và chúng ta cần sự giúp đỡ của Thánh Linh của Đức Chúa Trời.

Kinh thánh chép: “Đức Chúa Trời là nơi nương náu và sức lực của chúng tôi,
Ngài sẵn giúp đỡ trong cơn gian truân, Vì vậy, chúng tôi chẳng sợ dầu đất bị biến cải,
Núi lay động và bị quăng vào lòng biển” (Thi 46:1-2)


Nhưng làm sao chúng ta có thể hiểu được những điều đã xảy ra? Tại sao Đức Chúa Trời cho phép điều ác xảy ra? Có lẽ đây là điều quí vị đang thắc mắc. Có thể quí vị giận dữ đối với Ngài. Tôi muốn quí vị biết rằng Đức Chúa Trời biết rõ những gì quí vị đang cảm thấy ngay giờ này.

Chúng ta đã chứng kiến những việc khiến cho chúng ta phải đổ nước mắt, những việc đã khiến cho chúng ta giận dữ. Nhưng Đức Chúa Trời là Đấng có thể tin cậy được, ngay cả khi cuộc đời dường như đen tối nhất.

Chúng ta học được những bài học gì ở đây?

Trước hết, chúng ta được nhắc nhở rằng điều ác là bí ẩn và điều ác là có thực (thực hữu). Chúng tôi đã nghe hàng trăm lần câu hỏi tại sao Đức Chúa Trời cho phép những bi kịch và đau khổ xảy ra. Và tôi thú nhận rằng tôi không biết câu trả lời. Tôi phải chấp nhận, bằng đức tin, rằng Đức Chúa Trời là Đấng đang tể trị, và Ngài là Đức Chúa Trời của tình yêu và nhân từ đầy lòng thương xót trong hoàn cảnh đau khổ hoạn nạn của chúng ta.

Kinh thánh không nói rằng Đức Chúa Trời là tác giả của điều ác. Trong II Tês 2:7 Kinh thánh nói về sự bí ẩn của cái ác. Tiên tri Giêrêmi trong thời Cựu ước nói rằng“Lòng người ta là dối trá hơn mọi vật, và rất là xấu xa: ai có thể biết được?” (Giêrêmi 17:9).

Nhưng bài học chúng ta rút ra từ vụ (khủng bố) này không phải là về sự bí ẩn của điều ác. Mà đó là bài học thứ hai: Chúng ta cần đến nhau.

Trong vài ngày qua, thế giới đã chứng kiến một gương tốt của New York và Washington! Không ai trong chúng ta sẽ quên được hình ảnh của những người lính cứu hỏa và cảnh sát đầy can đảm, hay của hàng trăm người kiên nhẫn xếp hàng để hiến máu.

Một bi kịch như thế này lẽ ra đã làm cho đất nước chia rẽ, nhưng trái lại nó đã làm cho đất nước đứng chung lại với nhau. Vì vậy, những kẻ gây ra việc này tưởng rằng có thể làm chia rẽ chúng ta, nhưng việc này đã diễn ra ngược lại – nó đã tạo ra phản ứng dữ dội. Chúng ta đoàn kết hơn lúc nào hết. Tôi nghĩ có thể minh họa một cách cảm động khi các thành viên Quốc hội của chúng ta đã đứng kề sát vai mà hát bài "God Bless America."

Cuốc cùng, thật khó để chúng ta thấy được trong giờ này rằng sự kiện này đưa ra một thông điệp về hi vọng—hi vọng cho hiện tại và hi vọng cho tương lai.

Một thập tự giá bằng thép đứng sừng sửng giữa đống đổ nát như một dấu hiệu của Hy vọng mà ĐCT cho phép xảy ra để an ủi chúng ta

Đúng vậy, có một hi vọng. Có một hi vọng cho hiện tại bởi vì giai đoạn này đã đặt ra một tinh thần mới cho đất nước chúng ta.

Chúng ta rất cần một sự đổi mới tâm linh trên đất nước chúng ta. Đức Chúa Trời đã phán với chúng ta nhiều lần qua Lời Ngài rằng chúng ta cần phải ăn năn tội lỗi mình và quay về với Ngài. Ngài sẽ chúc phước cho chúng ta bằng một cách mới mẻ.

Có một hi vọng cho tương lai vì Lời hứa của Đức Chúa Trời. Là Cơ đốc nhân, tôi có một hi vọng, nhưng không phải về đời này, mà về thiên đàng và sự sống đời sau. Nhiều trong những người đã chết tuần qua nay đang ở trên thiên đàng. Và họ sẽ không muốn quay lại đây. Nơi đó thật là vinh quang và thật là kỳ diệu. Đó là hi vọng cho tất cả chúng ta, những người đang đặt đức tin nơi Đức Chúa Trời. Tôi cầu mong quí vị nhận được hi vọng này trong lòng mình.

Sự kiện 911 cũng nhắc nhở chúng ta về sự ngắn ngủi và tính mỏng manh của đời người. Chúng ta sẽ không biết được cho đến khi nào chúng ta được gọi về với cõi đời đời. Tôi không rõ những người bước lên những chiếc máy bay đó hoặc những người bước vào tòa nhà World Trade Center hoặc tòa nhà The Pentagon hôm ấy có nghĩ rằng đó sẽ là ngày cuối cùng của đời mình hay không. Và đó là lý do tại sao mỗi chúng ta cần đối diện với nhu cầu tâm linh của chính mình, cống hiến chính mình cho Đức Chúa Trời và đi theo ý muốn Ngài.

Trong ngôi Thánh đường Quốc gia uy nghi này, chúng ta thấy hình ảnh thập tự giá. Đối với Cơ đốc nhân, thập tự giá cho chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời hiểu rõ tội lỗi chúng ta và những khổ đau của chúng ta, vì Ngài mang hết những đều đó trên chính thân Ngài trong Thân vị Jesus Christ. Từ trên thập tự giá, Đức Chúa Trời tuyên bố: “Ta yêu các ngươi. Ta biết những nỗi đau buồn và đau đớn mà các ngươi đang mang. Và Ta yêu các ngươi.”

Câu chuyện chưa chấm dứt với thập tự giá, vì Phục sinh chỉ cho chúng ta vượt qua bên kia bi kịch của thập tự giá để nhìn vào ngôi mộ trống. Nó cho chúng ta biết rằng có hi vọng về sự sống đời đời, vì Chúa Giêsu Christ đã chiến thắng tội lỗi, sự chết và âm phủ. Vâng, có hi vọng.

Bây giờ tôi đã trở thành một ông già, sau khi đã đi khắp thế giới để giảng Tin lành. Càng già, tôi càng giữ chặt lấy hi vọng mà tôi đã bắt đầu nhiều năm trước đây.

Cách đây nhiều năm tại buổi ăn sáng sau buổi lễ Cầu nguyện Quốc gia tại Washington. Đại sứ Ambassador Andrew Young kết thúc bài nói chuyện của mình bằng một câu trích từ một bài hát cổ "Nền móng chắn chắn làm sao. How Firm a Foundation."

Tuần này chúng ta kinh hãi chứng kiến những chiếc máy bay đâm vào thép và kiếng của tòa nhà World Trade Center. Những tòa tháp uy nghi này, vốn được xây dựng trên những cái nền vững chắc, là ví dụ về sự thịnh vượng và sáng tạo. Khi bị hư hại, chúng tụt xuống đất, nổ tung trên chính nó. Thế nhưng, bên dưới đống đổ nát, vần còn cái nền không bị tàn phá. Đó là chân lý ẩn chứa trong bài hát "How Firm a Foundation."

Đúng vậy, đất nước chúng ta đã bị tấn công, những tòa nhà đã bị tàn phá, những sinh mạng đã bị cướp mất. Nhưng giờ đây, chúng ta hãy chọn lựa: hoặc để cho con người và đất nuớc này bị nổ tung và bị tàn phá về mặt tình cảm và tâm linh, hoặc quyết định trở nên mạnh mẽ hơn qua tất cả cuộc đấu tranh này để xây dựng lại trên một cái nền vững chắc.

Tôi tin rằng chúng ta bắt đầu xây dựng lại trên cái nền vững chắc. Cái nền vững chắc đó chính là lòng tin cậy Đức Chúa Trời của chúng ta. Và trong đức tin đó, chúng ta có sức mạnh để chịu đựng những gì khó khăn và khủng khiếp như điều chúng ta vừa trải qua trong tuần này. Đây là tuần lể khủng khiếp đầy nước mắt.

Nhưng cũng là một tuần lễ của đức tin lớn. Lời bài hát "How Firm a Foundation" nói rằng “Đừng sợ chi, Ta ở cùng ngươi; Chớ mất tinh thần, vì Ta là Đức Chúa Trời của ngươi; Ta sẽ giúp đỡ ngươi; Ta sẽ làm mạnh mẽ ngươi, giúp sức ngươi, và khiến ngươi đứng vững; Bàn tay công bình toàn năng của Ta sẽ dấy ngươi lên.”

Hôm nay tôi cầu nguyện để chúng ta cảm nhận được cánh tay yêu thương của Đức Chúa Trời đang bao bọc chung quanh chúng ta, và để chúng ta tin cậy trong lòng rằng Ngài sẽ không hề bỏ rơi chúng ta.

Chúng ta cũng biết rằng Đức Chúa Trời sẽ ban sự khôn ngoan, lòng can đảm và sức mạnh cho Tổng thống của chúng ta và cho những người chung quanh ông. Hôm nay sẽ trở thành Ngày Kỷ niệm, Ngày Chiến thắng của chúng ta.

Cầu Chúa phù hộ nước Mỹ.

Nguyễn Văn Nhơn soạn dịch


(English original can be founded at: 
http://www.billygraham.org/articlepage.asp?articleid=113

Thứ Ba, tháng 5 29, 2012

Tự Học Lập Trình trong 10 năm (Peter Norvig)


Tại sao mọi người lại vội vã như vậy?
Bước vào bất cư một hiệu sách nào, và bạn sẽ nhìn thấy cuốn Tự học Java trong 7 ngày cùng với vô số những cuốn sách tương tự giúp bạn tự học Visual Basic, Windows, Internet, … trong vòng một vài ngày, thậm chí một vài giờ. Tôi đã dùng công cụ Power Search của Amazon thử tìm những cuốn sách xuất bản sau năm 1992 với mục đích giúp bạn học một thứ gì đó trong vòng vài ngày và tìm được 248 cuốn. 78 cuốn đầu tiên là sách về computer (đứng thứ 79 là cuốn Learn Bengali in 30 days). Tôi thử thay thế “ngày” bằng “giờ” và kết quả giống nhau một cách kinh ngạc: 253 cuốn sách nữa, đầu tiên là 77 cuốn sách computer và đứng thứ 78 là cuốn Teach Yourself Grammar and Style in 24 Hours. Trong số 200 cuốn đầu tiên, 96% là sách máy tính.


Có thể kết luận rằng (1)Mọi người đang đổ xô đi học computer, (2) hoặc computer cực kỳ dễ học, dễ học hơn bất cứ một thứ gì khác. Chẳng có cuốn sách nào dạy bạn nghe Beethoven, dạy Vật lý lượng tử, hay thậm chí dạy cắt lông chó... chỉ trong vòng một vài ngày.
Thử phân tích tựa đề của cuốn Học Pascal trong 3 ngày (Learn Pascal in Three Days)

  • Học: Trong 3 ngày bạn sẽ không đủ thời gian để viết được những chương trình thực sự phức tạp, và học từ những thành công cũng như thất bại của bạn. Bạn cũng không đủ thời gian để làm việc với một lập trình viên giàu kinh nghiệm, và cũng không kịp hiểu cuộc sống trong môi trường đó là như thế nào. Nói một cách ngắn gọn bạn không đủ thời gian để học được nhiều. Đó chỉ có thể là một thứ kiến thức nông cạn chứ không thể là một hiểu biết sâu sắc. Theo như Alexander Pope thì: học một chút là một điều nguy hiểm.

  • Pascal: Trong 3 ngày có lẽ bạn sẽ học được cú pháp của Pascal (nếu bạn đã biết một ngôn ngữ tương tự), nhưng bạn không có nhiều thời gian để học cách sử dụng cú pháp ấy. Nếu bạn là lập trình viên BASIC, bạn sẽ viết một chương trình theo phong cách của BASIC nhưng lại dùng cúp pháp của Pascal, tuy nhiên bạn sẽ không học được Pascal hay ở đâu và dở ở chỗ nào. Vậy thì học Pascal để làm gì? Alan Perlis có nói “Nếu một ngôn ngữ không làm thay đổi cách suy nghĩ của bạn về lập trình thì ngôn ngữ đó không đáng học”. Rất có thể lý do bạn phải học một chút Pascal (hoặc thực tế hơn là Visual Basic hay Javascript) là vì bạn phải dùng một công cụ sẵn có nào đó để hoàn thành nhiệm vụ của bạn. Trong trường hợp này, bạn không học lập trình, bạn đang học cách hoàn thành nhiệm vụ.
  • Trong 3 ngày: Thật đáng tiếc, 3 ngày không đủ cho bạn, như sẽ thảo luận chi tiết hơn ở phần tiếp theo.

Tự học lập trình trong 10 năm
Một số nhà nghiên cứu (Hayes, Bloom) cho rằng phải mất khoảng 10 năm để đạt đến mức tinh thông về một lĩnh vực nào đó – bao gồm đánh cờ, soạn nhạc, vẽ tranh, chơi đàn piano, bơi, tennis… Hình như không có trường hợp ngoại lệ nào: ngay cả Mozart, người được xem là thần đồng âm nhạc vào năm lên 4, cũng phải mất đến 13 năm nữa mới sáng tác ra những kiệt tác âm nhạc. Trong một thể loại khác, ban nhạc The Beatles dường như đã từ chỗ vô danh leo thẳng lên vị trí số 1 bằng một loạt các #1 hit, và xuất hiện trong sô của Ed Sullivan năm 1964. Thực ra, The Beatles đã bắt đầu chơi trong các quán bar nhỏ ở Liverpool và Hamburg từ năm 1957, mặc dù họ đã tạo được sự thu hút từ rất sớm, nhưng thành công lớn thực sự của The Beatles – Sgt. Peppers – ra đời năm 1967. Sammuel Johnson cho rằng để đạt được sự hoàn hảo phải mất hơn 10 năm: “Sự hoàn hảo trong bất cứ một lĩnh vực nào chỉ có thể đạt được bằng cách làm việc cật lực trong suốt cuộc đời; nó không thể mua được với một cái giá rẻ hơn”. Còn Chaucer thì than phiền “Đời thì quá ngắn, mà thời gian học nghề thì quá lâu”
Còn đây là công thức của tôi để thành công trong lập trình:
  • Tìm thấy hứng thú trong việc lập trình và đảm bảo bạn còn đủ hứng thú để đeo đuổi công việc này trong 10 năm.
  • Trao đổi với các lập trình viên khác. Đọc những chương trình do người khác viết. Điều này quan trọng hơn bất cứ cuốn sách học khóa huấn luyện nào.
  • Lập trình. Cách học tốt nhất là vừa học vừa làm. Nói theo cách của giới chuyên môn thì “năng suất tối đa của mỗi người không đơn thuần chỉ do kinh nghiệm, năng suất tăng lên - ngay cả đối với người giàu kinh nghiệm - là kết quả của những cố gắng để hoàn thiện.” và “cách học có hiệu quả nhất cần có: mục đích được xác định rõ ràng với độ khó thích hợp, ý kiến đóng góp phê bình, cơ hội làm lại và sửa sai.” CuốnCognition in Practice: Mind, Mathematics, and Culture in Everyday Life là một tài liệu tham khảo thú vị cho quan điểm này.
  • Nếu bạn muốn hãy theo học đại học (hoặc cao học). Như vậy, bạn sẽ thêm cơ hội để làm những công việc đòi hỏi bằng cấp, và cũng giúp bạn có một hiểu biết sâu sắc hơn, nhưng nếu bạn không thích môi trường trường học, bạn vẫn có thể (với một chút cố gắng nhất định) thu được kiến thức tương tự từ công việc. Trong mọi trường hợp, học từ sách sẽ không đủ. Eric Raymond, tác giả cuốn The New Hacker’s Dictionary nói: “Các chương trình giảng dạy về máy tính không thể biến bạn thành một chuyên gia máy tính, cũng giống như nghiên cứu chổi vẽ và bột màu cũng chẳng biến bạn thành một họa sĩ”. Một trong số những lập trình viên xuất sắc nhất mà tôi đã từng mướn chỉ học hết trung học; anh ta đã viết rất nhiều phần mềm tuyệt vời; có news group của riêng anh; và kiếm được đủ tiền từ stock options để mua cho mình một nightclub.
  • Làm việc chung với các lập trình viên khác. Hãy là lập trình viên giỏi nhất trong một số projects; là người kém nhất trong vài projects khác. Khi bạn là người giỏi nhất, bạn kiểm tra khả năng lãnh đạo của mình, và truyền cảm hứng cho người khác từ sư sắc sảo và tầm nhìn của mình. Khi bạn là người kém nhất, bạn học từ những việc mà người giỏi làm, và từ những việc họ không thích làm (vì họ sẽ bắt bạn làm thay họ)
  • Làm việc với các projects sau những lập trình viên khác. Cố gắng hiểu các chương trình viết bởi người khác. Để ý xem cần phải có những gì để hiểu và sửa nó lúc không có tác giả của chương trình. Thiết kế chương trình của bạn để những người làm việc sau bạn có thể bảo trì, sửa chữa nó một cách dễ dàng.
  • Học ít nhất là nửa tá ngôn ngữ lập trình. Bao gồm ít nhất là một ngôn ngữ hỗ trợ class abstractions (như Java hay C++), một ngôn ngữ hỗ trợ functional abstraction (như LISP hay ML), môt ngôn ngữ hỗ trợ syntactic abstraction (như LISP), môt ngôn ngữ hỗ trợ declarative specifications (như Prolog hay C++ template), một ngôn ngữ hỗ trợ coroutines (như Icon hay Scheme) và một ngôn ngữ hỗ trợ parallelism (như Sisal).
  • Nhớ rằng có chữ “computer” trong “computer science”. Bạn cần biết thời gian máy tính của bạn thực hiện một lệnh là bao lâu; thời gian để máy tính tìm một word trong bộ nhớ (khi word đó có và không có trong cache); thời gian đọc các word kế tiếp nhau từ đĩa cứng; và thời gian tìm đến một vị trí mới trong đĩa cứng.
  • Tham gia vào các cố gắng để tiêu chuẩn hóa ngôn ngữ lập trình. Đó có thể là cuộc họp của hội đồng ANSI C++, nhưng cũng có thể chỉ là quyết định xem nhóm lập trình của bạn sẽ dùng 2 hay 4 khoảng trắng ở đầu mỗi dòng. Bằng cách nào thì bạn cũng học được mọi người thích gì ở một ngôn ngũ lập trình, mức độ, và có lẽ hiểu được một chút tại sao họ lại cảm thấy như vậy.
  • Hoàn tất việc tiêu chuẩn hóa ngôn ngữ càng nhanh càng tốt.

Nếu theo công thức này, bạn thử tính xem bạn có thể học được bao nhiêu chỉ từ sách vở. Trước khi đứa con đầu lòng của tôi ra đời, tôi đã nghiền ngẫm tất cả các cuốn sách Làm cách nào để … mà vẫn cảm thấy mình vẫn chẳng biết gì. 30 tháng sau, khi đứa con thứ 2 của tôi chào đời, tôi có đọc lại những cuốn sách đó không? Không. Thay vào đó tôi dựa theo kinh nghiệm của mình, mà hóa ra là những kinh nghiệm này lại có ích và làm cho tôi yên tâm hơn hàng ngàn trang sách viết bởi các chuyên gia.
Fred Brooks, trong bài No Silver Bullets đã đưa ra một kế hoạch gồm 3 giai đoạn để tìm một người thiết kế phần mềm xuất sắc:
  • Tìm kiếm có một cách có hệ thống những người thiết kế phần mềm giỏi nhất càng sớm càng tốt.
  • Phân công các cố vấn nghề nghiệp để giúp đỡ họ thăng tiến trong công việc và theo dõi hồ sơ nghề nghiệp của họ.
  • Tạo cơ hộ để họ trao đổi và cạnh tranh lẫn nhau

Kế hoạch này dựa trên giả thiết là đã tìm được những người đã có sẵn các đức tính để trở thành một người thiết kế phần mềm xuất sắc, và công việc chỉ là tạo điều kiện để họ phát triển. Alan Perlis nói một cách ngắn gọn hơn: “Nếu tất cả mọi người đều có thể học được điêu khắc thì có lẽ Michelangelo đã được dạy để làm ngược lại. Với các lập trình viên xuất sắc cũng vậy.”
Bạn cứ mua cuốn sách Java đó đi, có lẽ bạn sẽ thấy nó có ích. Nhưng, là một lập trình viên, bạn sẽ không thay đổi cuộc đời bạn, hay trình độ của bạn trong 24 giờ, 24 ngày, thậm chí 24 tháng.

Phụ lục: Lựa chọn ngôn ngữ lập trình
Rất nhiều người hỏi tôi: nên bắt đầu từ ngôn ngữ lập trình nào. Không có một câu trả lời chung, nhưng bạn hãy cân nhắc những điểm sau:
Dùng ngôn ngữ lập trình mà bạn bè dùng: Khi người ta hỏi tôi: “Tôi nên dùng hệ điều hành nào, Windows, Unix, hay Mac?” câu trả lời của thôi thường là “Hãy dùng hệ điều hành mà bạn bè của bạn dùng”. Những gì bạn học từ bạn bè quá đủ đề bù đắp những điểm khác nhau giữa các hệ điều hành, hoặc giữa các ngôn ngữ lập trình. Cũng nên xem xét đến những bạn bè tương lai của bạn: cộng đồng lập trình viên mà bạn sẽ là tham gia nếu bạn tiếp tục. Ngôn ngữ mà bạn chọn có một cộng đồng đang phát triển hay đang lụi tàn? Có sách, có website, có diễn đàn để tìm kiếm câu trả lời cho những vấn đề mà bạn gặp phải hay không? Bạn có thích mọi người trên các diễn đàn đó hay không?
Đơn giản. Những ngôn ngữ lập trình như C++ và Java được thiết kế cho những nhóm làm việc gồm nhiều lập trình viên giàu kinh nghiệm và mối quan tâm của họ là hiệu quả của chương trình. Hậu quả là chúng đã bị phức tạp hóa đề phục vụ cho mục đích này. Mối quan tâm chính của bạn là học lập trình, bạn chưa cần đến sự phức tạp đó. Bạn muốn một ngôn ngũ được thiết kế thật đơn giản, dễ học, dễ nhớ cho một người mới bắt đầu.
Chơi. Nếu bạn muốn học chơi piano, bạn sẽ học chơi theo cách nào: (1)bạn muốn nghe thấy note nhạc ngay sau khi bạn gõ vào phím đàn (interactive mode) hay (2) bạn muốn nghe lại toàn bộ các notes sau khi bạn hoàn tất bản nhạc (batch mode). Rõ ràng cách 1 giúp bạn học piano dễ dàng hơn, và học lập trình cũng vậy. Tìm một ngôn ngữ lập trình có hỗ trợ interactive mode và dùng nó.
Dựa trên những tiêu chuẩn trên, ngôn ngũ lập trình cho người mới bắt đầu mà tôi giới thiệu là Python hay Scheme. Nhưng tùy vào hoàn cảnh của bạn, còn có nhiều chọn lựa tốt khác. Với các lập trình viên tương lai còn đang trong lứa tuổi nhi đồng, thì Alice hoặc Squeak có lẽ thích hợp nhất. Điều quan trọng là bạn chọn nó và hãy bắt đầu.
Source here

Chủ Nhật, tháng 10 16, 2011

Một bài thơ vui

Tôi là bạn đồng hành
Tài sản hay gánh nặng ?
Tôi giúp anh thành công
Hay đẩy anh gục ngã
Thường những gì anh làm
Đều có tôi nhúng tay
Tôi giúp anh làm hay,
Tôi giúp anh làm giỏi
Không đợi anh phải hỏi
Chẳng bao giờ tôi sai
Nếu anh thật có tài,
Tôi nâng anh trên vai .
Nếu anh là kẻ thất bại
Thì tôi biết trách ai ?
Tôi không là cỗ máy
Thô ráp và vô tri
Nhưng tôi đúng từng li
Và thông minh kiệt xuất
Biết làm anh ngã gục
Biết làm anh vững vàng
Hãy dạy tôi nhẹ nhàng
Những gì anh mong ước
Vì một điều biết trước
Rằng tôi sẽ vâng lời
Anh biết rồi bạn ơi
Thói quen - tên tôi đó  .